Thứ Hai, 15 tháng 12, 2014

Outside the wall

Hôm nay tôi vẫn ngồi nghe Pink Floyd. (Càng ngày càng thích nhạc cái band “của nợ” này mới chết chứ, nghe từ sáng tới tối, từ đêm đến sáng). Hôm nay tôi mở The Wall, để khóc rưng rức khi mấy gã mũi nõ nghiện ngập hút chích thích chơi đàn chửi xã hội 1979, thấy nó đúng đến tận giờ.

Hôm nay tôi cũng đọc được trên VNE bài tổng hợp 10 bức ảnh ghi lại các khoảnh khắc ẤN TƯỢNG NHẤT năm 2014. Không biết tác giả Anh Ngọc có cố ý hay không, mà chỉ bức đầu tiên có nụ cười của những ngôi sao Hollywood, còn 9 tấm ảnh sau thì đầy rẫy nước mắt và phẫn nộ: chiến tranh, biểu tình, xung đột sắc tộc, tị nạn, biến đổi khí hậu, chết đói, bệnh tật, máy bay rơi… , để lại ấn tượng về một năm chỉ ít ngày nữa là qua đi – khoảng không rộng ngoác những đứt vỡ, suy đồi và đau thương.

Hôm nay tôi cũng lại biết nhiều người đang xa lánh mình hơn vì những ngày qua tôi post bài viết bày tỏ quan điểm còi cọc về Bọ Lập, họ cảm thấy tôi có vẻ thích dính vào chính trị chính em, phiền phức và thiếu đại chúng.

Ôi kì quặc sao, tất cả diễn ra cùng một ngày, để bây giờ có một mối ám ảnh đè trong đầu trong cổ họng trong tim. Thế ra, ở nơi này, mối quan tâm chính trị, sự phản ánh thực tế, ý muốn đòi hỏi hòa bình nó lại hiếm hoi đến mức bị biến tướng thành thứ dị hợm lạc loài như vậy.

***

Ngày tưởng niệm cái chết bàng hoàng của John Lennon đã qua đi được 3 hôm rồi. Trong buổi sáng mùng 8, tôi thấy bạn bè năm châu bật nhạc của ông, họ hát Imagine xúc động vì thiết tha mưu cầu hòa bình. Còn tôi đang ở Việt Nam – đất nước có chỉ số sung sướng hạnh phúc gần cao nhất thế giới, tôi chỉ thấy John được nhắc đến trên báo chí, chỉ được nghe các band tribute ca khúc The Beatles trong một vài quán bar nhỏ, và khi đạp chiếc xe của anh Tú dạo quanh phố sá vẫn chỉ thấy cuộc sống nhập nhòe đèn màu, đổ nát gạo tiền áo cơm.



Cùng khoảng thời gian đó, phiến quân IS tiếp tục tàn sát khắp nơi, thêm một vụ nổ súng của cảnh sát Mỹ vào người dân da màu, cổ động viên Malaysia đánh người Việt Nam toác đầu mẻ trán, vân vân. Những lằn ranh ngăn cách sắc tộc, màu da, đất nước cứ thế hoắm sâu hơn, nỗi chết thản nhiên tìm đến.

Thế mà tôi, khi viết về bác Lập với tất cả sự bàng hoàng xa xót, cũng như mấy đêm rồi cho tới sáng nay đây tôi khóc vì nghe Pink Floyd, tôi muốn vươn cái đầu mình “Outside The Wall” để tới gần với CON NGƯỜI BẢN NGUYÊN hơn bao giờ hết; không ngờ lại bị đẩy ra xa.

***

Tôi không rõ sau này với số tiền kiếm được hôm nay người ta có đủ để mua lại một phút hòa bình và công bằng cho mình cho người thân không. Tôi thì chắc chắn là không rồi. Ngay ở hiện tại đã nghèo quá. Cho nên tôi cứ nghĩ, phải dành giật cho riêng mình một chút ít nào đó chứ, kể cả là trong tâm tư thôi, thứ tình yêu hiển nhiên với đại đồng.



Có một bộ phim tôi vô cùng vô cùng yêu thích: Forrest Gump. Tôi đã xem nó nhiều lần đến mức thành một thói quen. Khi vui, xem để khóc trước những ngang trái trong đời anh chàng nhân vật chính vì ngớ ngẩn đã chẳng hề tính toán, đắn đo. Khi buồn, lại xem để được “sống giả” trong nỗi tưởng tượng về cuộc sống hippie tại miền Alabama. Trôi cùng thứ nhạc nền RnR tửng tửng, tôi giả tưởng về cuộc sống của người phản chiến và tự do, những đêm thâu đàn hát đốt lửa làm tình với bạn trai trong căn lều vải, những tháng năm rong ruổi giữa ráng chiều lại tới bình minh trên chiếc Volkswagen Kombi. Bộ phim lấy đi của tôi nước mắt và trả lại viễn mơ đủ để tôi cố gắng thêm.

***

Bây giờ, tôi thực sự ước gì tôi là đứa đừng nghĩ luẩn quẩn nhiều bởi những lời của người xung quanh. Ngày xưa chắc Yoko cũng thế.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét