Thứ Năm, 11 tháng 12, 2014

Xúm "shit"


Không phải tôi bịa ra cái từ kia đâu, nó có từ cái thời mà chuyện ngụ ngôn bây giờ chính là những chuyện hàng ngày ở huyện cơ. Đại khái, [xúm “shit”] có nghĩa là bâu xâu, là chầu chực, là hóng hớt, là bu (khác với “xúm xít” đôi khi còn được mang sắc thái dễ thương hơn). Nhưng dù nghĩa là gì đi nữa thì đều khởi sự từ tò mò, giống như thuở hồng hoang của đống shit trâu úp dưới cái giá mà lão quan chức nào đấy đã vồ phải cùng với nỗi hí hửng tưởng là sắp có được bát cháo chim béo ngậy vào mồm.

Nói chê trách thì cũng phải thôi. [Xúm “shit”] tính đến thời điểm hiện tại, có thể dễ dàng gặp ở khắp nơi mà chưa thấy mang lại lợi ích gì. Những tín đồ của [xúm “shit”] thường gặp nhau trong những “event đường phố”, tập hợp thành một dạng hình học không xác định có đặc điểm chung là khép kín. Quanh một thằng làm trò hề kiếm tiền qua ngày đoạn tháng, quanh một người đàn bà kêu oan vì con bị án tử tù, quanh một vụ tai nạn giao thông, quanh một đám cháy nghi ngút, quanh một cuộc rượt đuổi bắn giết nhau toán toạn, quanh cả một cái hòm mà ai cũng nghi là bom. Đương nhiên là không phải trường hợp xúm nào cũng “shit”, nhưng đa phần. Mỗi lúc nhóm người này “xếp hình tập thể” là y như rằng chẳng coi giao thông ra cái mẹ gì. Cái thằng hề kia hát mỏi mồm chả được thêm xu nào, bà già tố khổ vẫn đứng chỏng queo với tấm bìa treo trước ngực, người bị nạn tiếp tục nằm hấp hối trên đường 2h đồng hồ sau, tên côn đồ và toán cảnh sát bỗng dưng lại được chơi mèo đuổi chuột quanh cái vòng người như thời trẻ trâu con nít; còn cái gì trong cái hòm á, có mà giời biết, nhưng nếu là bom thật thì nổ phát biết ngay.



Thế song nói không nên chê trách cũng lại phải thôi. Tò mò đâu là cái tội, ai chả muốn nắm bắt thông tin, ai chả có nhu cầu và quyền biết sự thật. Từ thời xưa xửa xừa xưa, may nhờ [xúm “shit”] mà tập trung được lực lượng đông đảo vừa đóng vai trò dư luận vừa nắm trọng trách vũ trang, nhiều vụ oan ức được giãi bày, nhiều xích mích vợ chồng được giải quyết, nhiều người suýt chết được cứu và nhiều người đang sống thì nằm yên. Đáng ra xã hội đã Phây Búc hóa được 5 năm nay rồi, thông tin điện tử báo điện tử thì nhiều tuổi hơn thế, người ta có thể cập nhật bất cứ tin tức gì nhanh như tên bắn kìa. Nhưng mà trong bụng người nào cũng đầy trăn trở: “tin thế đéo”. Lý do cho niềm tin còi cọc nham nhở này là hình hài thất bại của cơ quan tiếp nhận xử lý vụ việc, cơ quan truyền thông. Thói đời, ở đâu càng thiếu minh bạch thì ở đó lại lắm kẻ ngó nghiêng. (Ai dám mạnh dạn trả lời tiếp “tại làm sao người dân Việt Nam mở mắt ra đã dính trọng bệnh tò mò?” nào?).

Giải pháp á? No no no no no. Để chấm dứt một cái xấu, cần can trường như đánh giặc ấy, phải từng bước chỉnh đốn đối tượng này rồi lại chỉnh lý đối tượng khác, nói chung đây là trách nhiệm của toàn Đảng toàn quân toàn dân ta. Trong khi đó có phải chỗ nào cứ muốn chỉnh là chỉnh được đâu, chỉnh rồi còn lâu chuẩn. Riêng trong khoảng thời gian ngắn, tôi xin hiến một mưu hèn kế mọn: Các đơn vị chức năng chuẩn bị sẵn tại văn phòng (nếu có rồi thì tốt quá) vài thùng shit tươi, đóng gói kín đáo, dán dòng chữ “Đây là bom”, hàng đêm bí mật thả ra giữa đường cho bà con làm quen dần. Biết đâu tình hình cải thiện hơn.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét